Thứ Tư, 12 tháng 9, 2018

Shop Fresh House - Hàng nhật bãi chất lượng


Hàng nhật từ lâu luôn rất bền và tốt cho sức khỏe người tiêu dùng, 1 cửa hàng chuyên bán hàng nhật bãi uy tín ở Hà Nội được nhiều người biết đến và sử dụng mà hôm nay Quế xin giới thiệu cho mọi người biết

Bản thân Quế cũng dùng nồi cơm, máy giặt, tủ lạnh ở đây và thấy chất lượng rất tốt !!!. Được tư vấn đúng giá tiền và sản phẩm nên muốn chia sẻ thông tin bổ ích và


LH: 0966937999 * 0981675999

Web: http://khohangnhatbai.vn/

Face: https://www.facebook.com/khohangnhatbai.vn/

Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCnKwfcefUt-BuRYafxCBHyQ

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2018

Thanh xuân có thật không? hay chỉ là 1 quận của thành phố Hà Nội

Rồi một ngày nào đó, người ta sẽ nhận ra rằng thứ thanh xuân mình từng có không khác gì một sự ngộ nhận.




Bạn nghĩ rằng mọi thứ sẽ xảy ra theo một câu chuyện ngôn tình, cưới người mình yêu, cố gắng hết mình cho một sự nghiệp có thể coi là lẫy lừng. Phiêu lưu khắp chốn cùng những người anh em huynh đệ. Làm những điều mình cho là tuyệt nhất. Mơ về những thứ bản thân coi là tuyệt vời nhất. Khi tuổi trẻ không biết rằng tương lai sẽ có điều gì, việc đầu tiên nó làm chính là hy vọng.

Để rồi khi trải qua những khoảnh khắc tồi tệ nhất, nhìn thấy mọi thứ không hề xảy ra theo mong đợi, chứng kiến những mối quan hệ mình đặt nhiều tình cảm nhất đổ bể theo những cách không thể tồi tệ hơn nữa… Chính hy vọng lại trở thành tuyệt vọng. Rồi từng người ngã quỵ dần trong những cảm giác tiêu cực. Phần lớn mọi người đều đã làm như vậy.

Chính vì thế mà bài học lớn nhất của tuổi trẻ chính là nhìn thấy ước mơ của mình tan vỡ.

Tôi nghĩ giá trị lớn nhất của thanh xuân là những thời điểm mà một người có thể dành toàn bộ thời gian của mình để chìm đắm nghiên cứu một thứ gì đó, thoải mái theo đuổi, tận hưởng, đam mê mặc cho việc ấy có trông ngớ ngẩn thế nào trong mắt người khác. Bạn vẫn có thể mang theo tất cả những thứ ấy của thanh xuân theo bên mình ngay cả khi đã vào tuổi 30.

Hy vọng thanh xuân của mỗi người đều không hề vô nghĩa, quan trọng là, để biến được nó thành một thứ có ý nghĩa thì bạn phải tìm được cách để khiến nó tiếp tục sống. Đơn giản nhất, nếu bạn muốn sống được với đam mê thì phải tìm ra cách để nó nuôi sống được mình.

Rõ ràng cuộc đời mỗi ai cũng chỉ sống một lần, và ai cũng mong được sống trong những thời khắc huy hoàng nhất. Bạn hoàn toàn có thể làm được như vậy, bạn chỉ cần học thêm cách để vượt qua những nỗi buồn và khó khăn. Đó là những bài học của trường đời mà không hề tồn tại trong bất cứ cuốn sách giáo khoa nào cả.

Có lẽ khi người ta chọn tiếp tục mang theo ngọn lửa ấy và từ bỏ dần những thứ vô nghĩa trong đời, họ bắt đầu trưởng thành, và đưa “thanh xuân” trở thành một thứ giá trị mới nào đó cô đọng hơn.




Tạm biệt bạn...tôi bước tiếp

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018

Người đàn ông giàu có từ đâu?

Người ta bảo mối tình đầu giống như bãi phân trâu: nhìn bên ngoài tưởng đã khô queo, chả còn chút hương vị, vấn vương gì, nhưng khi có một bánh xe nào đó vô tình chèn qua, ta mới vỡ òa: hóa ra, nó chỉ khô ngoài vỏ, chứ bên trong, nó vẫn còn nhoe nhoét, và dư vị của nó bốc lên vẫn có thể khiến ta nghẹn ngào, ray rứt… Tôi cũng đang ở trong tâm trạng như thế! Mối tình đầu của tôi tưởng như đã ngủ yên thì bỗng nhiên hôm qua lại ùa về khi tôi vô tình có việc đi qua xóm trọ cũ - nơi tôi đã gặp và yêu em suốt quãng đời sinh viên cuồng nhiệt.




Hồi ấy, em đang học cấp ba, là con gái ông chủ nhà, còn tôi là thằng sinh viên năm nhất thuê phòng ở nhà em. Chiều chiều, tôi hay mặc quần đùi rộng, thả rông, dạng háng trước cửa phòng ngồi hát và gẩy ghita. Tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở, nhưng nàng khen nhiều và thật nhiều. Em có thể ngồi đối diện nhìn tôi gẩy ghita hàng giờ không chán. Và như sợ nhìn thẳng làm tôi bối rối, em thường hay cúi gằm, nhìn chằm chằm xuống dưới. Rồi em ngỏ lời nhờ tôi dạy ghita cho em. Tôi gật đầu, mời em vào phòng. Em vào xong thì chủ động đóng sập cửa lại, tôi hỏi vì sao, em bảo vì muốn tiếng đàn của tôi chỉ dành cho riêng em thôi, không một cô gái nào khác được nghe nữa cả.
Tôi ngắm em si mê, em nhìn tôi đắm đuối. Tay phải tôi móc móc, tay trái tôi day day, những dây đàn uốn éo, những phím đàn rên rỉ. Em há mồm ngây dại thưởng thức tiếng đàn tôi. Rồi đến đoạn cao trào điệp khúc, em bảo: “Anh dập đi anh! Đừng gẩy nữa!”. Vậy là tôi dập. Sinh viên nghèo, đàn ọp ẹp, nên khi dập, tiếng đàn không được thanh, nghe cứ bành bạch, bành bạch…
Chuyện tình yêu của chúng tôi cứ vậy êm đềm trôi cho đến một ngày biến cố xảy ra: đó là hôm tôi hẹn em xuống phòng tôi tập ghita, nhưng đợi đến khuya mà em không xuống, tôi buồn quá, thất thểu lang thang theo con ngõ nhỏ phía sau nhà. Chợt thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ dưới gốc đa, tôi tò mò rón rén lại gần ngó qua cửa kính: là em và một thằng nào đó. Em đang chơi nhạc cụ của nó: không phải ghita, mà là thổi kèn… Ngày cưới em, xe sang xếp dài dọc ngõ, cỗ bàn ê hề, toàn những món sơn hào hải sản đắt đỏ, còn tôi ngồi trong phòng trọ, vừa pha mì tôm ăn vừa hé cửa ngó ra, mắt cay xè, tự hỏi vẫn là loại mì ăn hằng ngày, mà sao hôm nay cay thế?
Thấm thoắt đã 10 năm đã trôi qua. Khu xóm trọ nhà em vẫn vậy, chỉ là mái đã dày hơn những tầng rêu mốc, tường đã loang thêm những mảng vữa xỉn màu. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều đong đầy kỉ niệm: vẫn còn đó quán tiết canh mà hôm trúng lô tôi đã đưa em tới ăn, em ăn nhiều quá đến nỗi bị tiêu chảy, phải xơi 2 nải chuối xanh mới khỏi, không những khỏi mà em còn bị táo bón nặng, tôi lại phải đưa em đi ăn tiết canh để hết táo bón; vẫn còn kia gốc cây trứng cá mà có lần đang đi dạo buồn đái quá, em thản nhiên tụt quần ngồi luôn xuống đái, khiến bao ông bà già đi qua nhìn thấy lắc đầu ngoai ngoái, còn mấy thanh niên thì mắt sáng lên và há mồm cười khoan khoái. Tôi vẫn nhận ra cây trứng cá tội nghiệp đó: bởi từ khi bị em đái vào, cái cây trở nên còi cọc, héo hon, ủ rũ đi nhiều.
Tôi đỗ con Mercedes S600 gọn gàng bên đường, ngồi vào quán nước phía đối diện cổng nhà em, gọi một ly trà để ngồi nhâm nha lại những kỉ niệm của một thời khờ dại. Chị bán trà đá mang nước tới chỗ tôi. “Choang” - ly trà rơi xuống vỉa hè vỡ tan. Tôi giật mình quay lại và há hốc mồm sững sờ: Là em! Em đang đứng chết lặng, nhìn tôi trân trân. “Trời ơi! Là em đây ư? Mối tình đầu của tôi. Em đã bỏ tôi để lấy chồng giàu sang, sao giờ em lại ngồi đây bán trà đá thế này?”...
Mặt buồn buồn, giọng nghèn nghẹn, em bắt đầu kể… rằng cưới nhau được một năm, chồng em dần hiện nguyên hình là một thằng ham mê cờ bạc: nhà đất, xe pháo, cửa hàng nó cắm ngân hàng và chơi hết sạch. Tưởng như sự bất hạnh của đời em đã lên đến mức cùng cực khi cùng thời điểm ấy, chồng em bị phát hiện ung thư dương vật, nhưng không, sau đó một tuần, tới lượt bố em bị phát hiện ung thư hậu môn. Nếu không có tiền điều trị, chồng em sẽ bị cắt dương vật, bố em sẽ bị cắt hậu môn, trong khi em đã bán cả dãy trọ và vay chạy khắp nơi thì cũng chỉ đủ tiền để chữa được cho một người: dương vật của chồng và hậu môn của bố, cái nào quan trọng hơn?
“Cuối cùng thì sao?” - tôi hỏi em bằng giọng cảm thông, còn em thở dài, đáp: “Thì bây giờ, em ở vậy để tang chồng, ngày ngày đi bán trà đá kiếm tiền chăm lo cho bố”. Tôi sửng sốt: “Chồng em chết rồi à?”, em nghèn nghẹn: “Chưa! Nhưng không còn dương vật nữa thì có khác gì là chết đâu anh!”.


Nhìn qua con Merceses S600 của tôi đỗ bên đường, em hỏi: “Xe của anh à?”. Tôi gật đầu, bảo: “Cùng thương hiệu với cái xe của chồng em đỗ dưới gốc đa mà anh đã bắt gặp cách đây 10 năm đó!”... Không khí lặng đi trong giây lát, rồi lại nghe giọng e đầy chua chát: “Anh bây giờ thành đạt quá rồi!”. Tôi lắc đầu, gượng cười: “Thành đạt gì đâu em. Con xe đó có 15 tỉ thôi mà!”. Em há mồm: “Xe 15 tỉ? Vậy còn cái mũ của anh?”. “À, mũ này là hàng hiệu của Cô-Cô-Chăn-Heo, 20 triệu; áo của Vớt-Xác, 50 triệu; dây lưng của Hơi-Mệt, 35 triệu; giày của Đi-ở, 60 triệu, sịp của Cu-Xìu, 80 triệu”.
Đúng lúc này, con điện thoại Vertu, một tỉ hai của tôi đổ chuông. Tôi nghe máy xong thì chào từ biệt em rồi vội vàng lên xe phóng đi. Qua gương chiếu hậu của con S600, tôi vẫn kịp nhìn thấy em đang đưa vạt áo lên cố lau đi dòng nước mắt đang ứa ra nhạt nhòa trên má. Tôi khẽ thở dài, ngả người ra ghế lái, tiếng nhạc du dương bên tai, giọng hát của Quang Lê êm ái: “...Ngày xưa, ai lá ngọc cành vàng?... Ngày xưa, ai nghệ sĩ lang thang? ...Em, em nhớ xưa rồi em khóc. Tôi thoáng buồn, thương dòng lệ đài trang”...
Tôi vừa về đến nhà, chửa kịp dừng hẳn xe thì vợ tôi đã lao đến mở cửa rồi túm cổ áo tôi lôi ra, chửi xối xả: “ĐM thằng chó này! Bà mua xe đẹp cho mày, sắm quần áo, đồ hiệu cho mày để mày đi mày đong gái à? Bà mà không gọi thì giờ mày vẫn chưa thèm về phỏng? Được, bà sẽ tịch thu hết áo quần, xe cộ, để mày ở truồng rồi tống mày ra ngoài đường cho mày tha hồ mà tinh tướng…”
Vợ vừa chửi vừa đấm đá túi bụi vào đầu, vào mặt tôi. Qua gương chiếu hậu của con S600, tôi thấy một vệt máu túa ra trên má, tôi cố đưa vạt áo lên lau. Và tôi nhớ tới những giọt nước mắt của em khi nhìn tôi phóng đi trên con S600. “Em khóc vì điều gì? Vì tiếc nuối: nếu hồi đó em không bỏ tôi thì giờ em đã được ngồi S600 và từ đầu đến chân em cũng được đắp toàn hàng hiệu ư? Không phải thế đâu em: Nếu em lấy tôi, thì giờ có thể tôi cũng đang bán trà đá cùng em, không có S600, chỉ có con Dream Tàu dựng ở đó, khi nào có khách gọi thì tranh thủ làm cuốc xe ôm. Tôi cũng chỉ là con ma-nơ-canh khoác lên người những thứ không phải của tôi em ạ!”.
P/s: Trừ khi bạn tự làm và tự mua được bằng chính sức lao động của mình, còn không, thì những đồ hiệu bạn khoác lên người, dù có đắt giá bao nhiêu, cũng chẳng có gì đáng để tự hào!

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

đọc để "cảm" cuộc sống quanh ta


Bạn đã từng có những câu hỏi trong đầu như thế này:

Cho hay nhận cái nào tốt hơn ?

Đề cao người khác hay hạ thấp họ sẽ tốt hơn?

Bổ sung vào thành công của một người hay bổ sung vào thất bại của người đó, cái nảo tốt hơn?

Hàng loạt câu hỏi trong cuộc sống của chúng ta, chỉ khi bạn trả lời được những câu hỏi đó thì mục đích cuộc sống của mới rõ ràng, sự lựa chọn rất quan trọng nó sẽ quyết định được thành công, cuộc sống của bạn sau này.

Cho hay nhận: 



Việc cho đi trước không thể hiện rằng bạn là người yếu đuối hay “thiếu thông minh” và cũng đừng bao giờ tự cho mình là kẻ thiệt thòi. Khi bạn cho đi trước, bạn đã đưa ra một lời khẳng định rằng: “Tôi xem trọng mối quan hệ này”.

Bạn đã từng yêu? Bạn có thích nhạc của The Beatles không? Trong số các bài hát của họ, tôi rất thích bản “The End” bởi vì bài hát ấy có một câu nói ám ảnh tôi ngay từ lần đầu tiên: “And in the end, the love you take is equal to the love you make” – Ý nghĩa đại khái của nó là: Cuối cùng thì bạn sẽ nhận được tình yêu mà bạn tạo ra. Câu hát ấy đã trở thành một trong những lời trích dẫn được yêu thích và nổi tiếng nhất của The Beatles. Tôi tin vào câu nói ấy. Tôi tin rằng, không ai có thể xếp đặt thứ tự của việc cho nhận, điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người. Tuy nhiên, nếu bạn luôn mong đợi vào một kết cục tốt đẹp của bất kỳ mối quan hệ, hãy sẵn lòng làm người cho đi trước. Việc cho đi trước không thể hiện rằng bạn là người yếu đuối hay “thiếu thông minh” và cũng đừng bao giờ tự cho mình là kẻ thiệt thòi. Khi bạn cho đi trước, bạn đã đưa ra một lời khẳng định rằng: “Tôi xem trọng mối quan hệ này”. Những người thật sự yêu thương, quý mến bạn sẽ hiểu và đáp trả lại tình cảm ấy với tấm chân tình. Họ sẽ thấy cảm kích và hạnh phúc, mà hạnh phúc thì rất dễ lan tỏa …

Còn nếu như bạn đã cho đi trước mà vẫn chẳng nhận được gì? Tôi biết bạn sẽ thấy đau khổ và thiệt thòi. Nhưng việc nhận ra để chấm dứt mối quan hệ với một người không yêu thương, tôn trọng mình với việc phải suy đoán mơ hồ và duy trì tình cảm với một người không xứng đáng, bạn mong muốn điều nào hơn?

Đề cao hay hạ thấp,





Mỗi người chúng ta là một cá thể độc lập, không ai hoàn toàn giống ai. Tất nhiên, không phải ai cũng nhận ra được điều đó, có những người luôn đem bản thân mình ra so sánh với người khác, từ thành tựu đạt được, ngoại hình hay bất cứ những thứ gì mà người khác có nhưng họ không có. Cho đến khi bạn chợt nhận ra rằng bạn chỉ cần làm những điều sau:

Đừng hạ thấp giá trị bản thân bằng cách so sánh mình với những người khác! Bởi mỗi chúng ta hoàn toàn khác nhau - những cá nhân độc lập với những tài năng riêng biệt.

Đừng quá chú trọng vào những điểm yếu của bản thân.

Chấp nhận mình là ai và đừng bao giờ giả mạo hay sao chép người khác.

Hãy để người khác truyền cảm hứng; chứ đừng để họ làm nhụt chí.

Không ai đánh giá chúng ta cả.

Những người có sự nghiệp thuận lợi nhất, tiến bộ nhanh nhất thông thường đều là những người hiểu được rằng làm người phải biết “cúi đầu” trước cái đúng. Nước vì ở vị trí thấp mà trở thành biển, cũng như vậy, con người nếu biết tự hạ mình sẽ trở thành vua.

thành công hay thất bại tốt hơn?



Bạn có thấy rằng nếu Thomas Edison không thất bại 9999 lần thử nghiệm bóng đèn thì ông sẽ không thể nào thành công ở lần thứ 10 nghìn được, Nếu Steve Jobs không thất bại và bị đuổi ra khỏi Apple thì ông cũng không có được cơ hội thành công để phát triển ra điện thoại Iphone.

Qua hai ví dụ trên chúng ta thấy rằng hầu hết những người thành công nhất trên thế giới này họ đều trải qua những thất bại để rồi họ có thêm nhiều bài học và kinh nghiệm thành cho thành công sau này, Hầu hết chúng ta đều sợ thất bại,trên đường đi chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải những thất bại dù là nhỏ hay lớn nhưng hầu hết những người thất bại họ đều né tránh còn người thành công họ tiếp tục tăng tốc độ đi đến thành công và giám thất bại để họ trưởng thành hơn.






Có bao nhiêu cái tôi, hay cá nhân , là có bấy nhiêu cách nhận thức thế giới. Bạn hiện hữu ở cõi đời này là để chính con người mà bạn mong muốn, trong khi bạn cũng cho phép người những người khác là chính con người mà họ mong muốn.

P/s: Với tôi, bạn có tuổi trẻ và thời gian. Hãy yêu thương và trải nghiệm một cách thật sự. Món quà lớn nhất mà tôi có thể  tặng cho bạn chính là mong đợi thành công của bạn đang đến gần !!!


Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

Cạm bẫy, có tên gọi là "Nhàn Hạ"

NHÀN HẠ

Ai cũng muốn nhàn hạ có cuộc sống như ước mơ của mình, Những sự nhàn hạ cần phải hiểu đúng và đúng thời điểm thí sẽ tốt hơn rất nhiều. Bạn muốn đầu óc thanh thơi, công việc nhàn rỗi chỉ muốn làm công việc bàn giấy, không có ước mơ thì bạn nên đọc và những câu chuyện sau này:





Lúc con chuột ở trong hũ gạo toàn là gạo. Con chuột cảm thấy rất nhàn hạ.

Một ngày nào đó đúng vào lúc hũ gạo hết veo chạm đáy, mới phát hiện muốn thoát ra ngoài thì đã lực bất lòng tâm. Có một loại cạm bẫy, tên gọi là Nhàn Hạ.

Đến  huyền thoại Hàn Quốc Kim Woo Chung viết: “Bạn còn trẻ, vì vậy bạn có quyền thất bại sau khi đã cố gắng hết sức mình. Nếu bạn chỉ làm công việc người ta bảo có thể bạn không có sự lo âu nào cả, nhưng cùng lúc bạn sẽ không bao giờ thành đạt cái gì to tát. Nếu một người không bao giờ thất bại thì làm sao anh ta có thể trông đợi được nếm mùi thành công?



Hay như Cái lồng chim làm cho cuộc sống của con chim nhàn hạ. Nó chẳng lo lắng về thức ăn lạnh lẽo hay những sự nguy hiểm. Nhưng chẳng có gì đáng thèm muốn đối với một con chim như vậy, một con chim ngoài trời phải tự tìm kiếm lương thực, tự xây tổ và tự mình chống trả lại những con chim ăn thịt nhưng nó lại được tung bay cả một khoảng trời rộng lớn. Nó sung sướng với sự tự do và phiêu lưu của mình hơn là con chim trong lồng vốn chẳng có gì ngoài tiện nghi.

Có cả một thế giới đồ sộ bên ngoài cần phải khám phá. Đừng sợ những cái gì không biết và đừng lo thất bại. Vừa là đặc quyền vừa là nghĩa vụ của thanh niên biến khoảng trống thành cơ hội và đương đầu với nghịch cảnh bằng một tinh thần thách đố.

P/s: " Tuột dốc thì đơn giản, leo dốc mới là khó." Đừng ở trong độ tuổi có thể chịu khổ tốt nhất mà lựa chọn an nhàn.

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2018

chăm chỉ, khổ luyện thành công mới đến

Chỉ có sự nỗ lực không ngừng nghỉ mới đạt được đỉnh cao và thành công lớn trong cuộc đời. Thế giời có bao nhiêu tâm gương mà chúng ta luôn phải noi theo



Messi: tôi cũng thích messi ở anh có đôi chân ma thuật, nhìn anh chơi trái bóng như dính vào chân anh, anh có thể vượt qua 3 - 4 cầu thủ rồi vẽ lên những đường cong mà thế giới phải ngưỡng mộ và thậm chí phải thốt lên "đôi chân ma thuật"

Nhưng messi  sinh ra đã được chúa cho đôi chân ma quái + kỹ năng luyên tập đã biến messi của ngày hôm này, Ở bên kia có 1 Ronado ngão nghẽ có cái tôi rất lớn, rất muốn chứng tỏ bản thân với mọi người. Vậy Ronaldo có gì khác với Messi ? ai hơn ai ? bạn sẽ yêu thích ai trong 2 người? tất cả câu hỏi và câu trả lời thê hệ còn tranh cãi nhiều năm



Nhưng tôi thích Ronaldo hơn? tại sao

Tôi yêu thích con người tự thân vận động của Ronaldo muốn muốn vượt lên người khác? không ngừng nỗ lực, chăm chỉ luyên tập hàng ngày, có cảm giác Ronaldorèn luyên gấp 3 - 4 messi để bằng đôi chân mà messi được chúa bạn tặng từ khi mở mắt

Evra từng nói: 'Hãy từ chối nếu Ronaldo rủ tới nhà ăn trưa' 

''Nếu ai đó được Ronaldo rủ tới nhà ăn trưa, tôi sẽ cho họ lời khuyên là: hãy từ chối. Tôi đã đến một lần và thực sự mệt mỏi vì bữa ăn đó. Trên bàn ăn chỉ có món salad, thịt gà trắng và nước lọc. Nước ép cũng không có. Khi chúng tôi bắt đầu ăn, tôi nghĩ những món thịt khác sẽ được dọn ra, nhưng không còn gì cả'', anh kể.


Không chỉ khó nuốt với chế độ ăn kiêng của Ronaldo, Evra còn khổ sở vì việc phải luyện tập ngay sau khi ăn. Hậu vệ người Pháp chia sẻ thêm: ''Vừa ăn xong, Ronaldo đã đứng dậy thực hiện một vài kỹ năng với bóng rồi nói với tôi: 'Ra chơi chút đi anh'. Khi tôi ra hiệu muốn ăn nốt, cậu ấy nói: 'Không, không. Ra đây chơi đi'. Chúng tôi chơi một lúc rồi cậu ấy đưa tôi ra bể bơi, bể sục và phòng tắm hơi. Đó là lý do tại sao tôi khuyên mọi người từ chối khi được Ronaldo mời đến nhà. Cậu ấy là một cỗ máy không ngừng luyện tập''.

Đấy đến đồng đội của Ronaldo cũng sợ sự tập luyện của ronado.

Vậy tại sao tuổi trẻ chúng ta không học theo Ronado nỗ lực tập luyên và biến bản thành thành 1 còn người hoàn hảo !!!

Bài viết không so sánh messi và Ronaldo chỉ nêu nên quan điểm cá nhân !!!


Thứ Tư, 13 tháng 6, 2018

tập gym cho não




Vội vàng chạy theo những mục tiêu đề ra mà quên mất việc chăm chút cho cỗ máy của mình, không ít người để thành công tuột khỏi tầm tay. Đó là bài học mà Tổng thống thứ 16 của Mỹ đã đúc kết từ thực tế.
Là tổng thống Mỹ nổi tiếng nhất lịch sử, vị tổng thống thứ 16 của Mỹ Abraham Lincoln được mệnh danh là "người giải phóng vĩ đại". Những tư tưởng đổi mới của ông đã giúp ích cho rất nhiều người vượt qua giới hạn của bản thân mình để thành công.
Một trong những câu nói và bài học nổi tiếng nhất mà Abraham Lincoln để lại trước khi bị ám sát là câu chuyện về chiếc rìu của người tiều phu:
Chuyện xưa kể rằng, có một anh tiều phu đến gặp ông chủ xưởng gỗ để xin làm việc. Thấy anh khỏe mạnh, chăm chỉ, lại thật thà, ông chủ xưởng nhận ngay.
Để đáp lại lòng tốt của người chủ, anh tiều phu tự nhủ sẽ làm việc thật cố gắng. Vác chiếc rìu của mình lên vai, anh chàng đi vào rừng và chăm chỉ đốn gỗ.
Sau một ngày dài làm việc, người tiều phu mang về 18 cây gỗ. Ông chủ hài lòng, vỗ vai anh và khích lệ: "Tốt lắm chàng trai, hãy cứ tiếp tục phát huy".
Ngày tiếp theo, anh chặt tới 20 cây gỗ, rồi 25 cây, 30 cây. Số tiền kiếm được ngày càng nhiều, sự tin tưởng của người chủ càng lớn.
Ngày thứ 5, sau khi làm việc hăng say từ sáng đến tối, anh tiều phu chắc mẩm mình đã chặt được nhiều hơn số gỗ ngày trước đó. Nhưng khi đếm lại, anh giật mình phát hiện ra số gỗ mình chặt được chỉ được 15 cây.
Tự nhủ không thể để chuyện này lặp lại, sang ngày thứ 6, anh chàng thậm chí làm việc quần quật hơn hôm qua, không nghỉ lấy một phút. Thế nhưng, kết quả cuối ngày khiến anh rất buồn lòng khi số gỗ đốn được chỉ là 15 cây.
Anh chàng tìm đến ông chủ, buồn rầu thanh minh: "Có lẽ tôi đã mất đi sức mạnh của mình rồi thưa ngài. Tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra".
Ông chủ xưởng gỗ nhìn người tiều phu và chiếc rìu sứt mẻ của anh ta một lúc lâu, rồi thong thả hỏi: "Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là khi nào?".
"Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây, chẳng có giây phút nào ngơi nghỉ để mài rìu cả", anh tiều phu thật thà đáp.
"Vậy đó chính là lý do đấy chàng trai", ông chủ đáp lại.
PHẢI RÈN LUYỆN MỚI CHINH PHỤC ĐƯỢC ĐỈNH CAO
Thực tế, chàng tiều phu không phải là ví dụ cá biệt cho hình ảnh những người mải miết chạy theo mục tiêu đề ra mà quên mất việc phải chăm chút cho cỗ máy của mình. Sức khỏe, lòng đam mê và cả nỗ lực đều cần có thời gian nuôi dưỡng, hồi phục... thì mới có thể đạt được thành công trọn vẹn nhất.
Đôi khi, con người chỉ vội vã nhìn thấy thành công lớn ở cuối hành trình, mà quên mất những trái ngọt trên đường chinh phục thành công ấy. Người tiêu phu này tự hào khi đếm số lượng cây gỗ chặt về được, mải miết chạy theo lời khen của ông chủ, mà quên đi mất việc duy trì thành tựu đó như thế nào.
Có trên tay một lưỡi rìu bén, bạn sẽ tự tin để chinh phục thế giới. Đừng tự biến mình thành một chàng ngốc mãi hạ cây với lưỡi rìu cùn, hãy dành thời gian mài sắc nó, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2018

lấy yếu chống mạnh, lấy ít địch nhiều

Binh pháp tôn tử từng bảo “lấy yếu chống mạnh, lấy ít địch nhiều”




Có ai trưởng thành mà không bắt đầu bằng một trẻ sơ sinh, có doanh nghiệp, tập đoàn lớn nào không từng bắt đầu từ một công ty tí hon? Câu chuyện cái gara huyền thoại chắc chúng ta từng nghe qua. Ở tuổi 20, Steve Paul Jobs đã dựng lên một cơ đồ Apple từ gara xe của bố mẹ nuôi, cùng với Steve Wozniak (lúc đó 26 tuổi).

Chúng ta đã chắt chiu từng đồng, làm từng thương vụ nhỏ để nuôi dưỡng cái chí của mình. Chí lớn hay không mới là quan trọng, còn tất cả công việc mà ta làm là hành trình để đạt được chí hướng hay mục đích mà mình đặt ra.

Tuy nhiên, chí lớn là một việc, còn để đạt được cái chí đó lại là chuyện khác. Không phải ai cũng thỏa được chí, mà khối danh sĩ phải buồn đau thốt lên “Chí chưa thành, danh chưa đạt. Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc, trăm năm thân thế bóng tà dương” (Hồ trường – Nguyễn Bá Trác).

Trong kinh doanh, táo bạo nhưng đừng bao giờ hoang tưởng, phải tỉnh táo trong từng thương vụ nhỏ nhất. Nếu ta còn tí hon, thì hãy bắt đầu những thương vụ tí hon, đừng vội lao ra biển lớn sóng cả để chết chìm. Cho nên, lời khuyên đầu tiên là hãy chọn lựa những việc kinh doanh nhỏ, hẹp, dễ kiểm soát, chi phí thấp. Làm nhiều thương vụ nhỏ để tích lũy kinh nghiệm, tích lũy vốn và tích lũy quan hệ.

Thay đổi không ngừng chính là cách để lớn lên. Chúng ta không vội nhưng cũng không thể chấp nhận cứ nhỏ hoài, muốn lớn lên thì phải thay đổi, phải lột xác. Học tập, tiếp thu cái mới, công nghệ mới, quản trị mới, nghĩ ra sản phẩm và dịch vụ mới. Mỗi ngày tự thay đổi thì chỉ một thời gian ngắn, chúng ta sẽ lớn hơn nhiều so với lúc đầu. Đó là một sự trưởng thành chắc chắn, bền vững.

Nhỏ thì phải dựa vào lớn để trưởng thành, cho nên tìm cho ra đối tác lớn để hợp tác. Quá trình hợp tác đó giúp chúng ta học hỏi thêm về quản trị, dựa vào thương hiệu lớn để xây dựng thương hiệu cho mình. Nhưng bác lưu ý rằng, để hợp tác được với doanh nghiệp lớn, chúng ta phải có cái gì đó riêng, đặc sắc. Dân gian nói “nhỏ mà có võ” chính là vậy.

Khai thác tối đa lợi thế của quy mô nhỏ chính là binh pháp của kinh doanh. Nguyễn Trãi từng dụng binh “lấy ít địch nhiều, lấy yếu chống mạnh” mà thắng quân Minh. Thế giới cũng không thiếu những sự chiến thắng như vậy, đặc biệt là trong thương trường. Còn lợi thế của chúng ta thì chính chúng ta phải tạo ra, không ai làm thay được.




Thứ Tư, 23 tháng 5, 2018

Đàn ông 32 yêu như thế nào, thích gì?

Tuổi đời đã trên ba mươi, thuộc thế hệ 8X đời đầu, biết ít nhất ngôn ngữ lập trình, có xe hai bánh, có ba mối tình vắt vai và đang đi khởi nghiệp cùng mấy công ty. Đàn ông trên 30 đã có những trải nghiệm về tình yêu, từng trải và hiểu rõ về phái nữ, liệu còn có điều gì khiến họ cảm thấy sợ nữa ?



Họ sợ tình yêu: Tâm lý đàn ông tuổi 30 dễ thích nhưng lại khó yêu. Ngoài 30, bạn bè đã chưng ảnh cưới, ảnh con trên mạng xã hội, còn mình vẫn tự do như thuở nào, thấy vừa thoải mái vừa trống vắng. Nhưng cuộc sống đã có nhiều thay đổi, phụ nữ thích thì dễ dàng lắm, thậm chí lên giường cũng dễ. Nhưng mà để yêu sâu sắc một cô gái thì thấy khó làm sao.

Sợ một cô nàng hay than phiền, kêu ca: Cho dù lỗi không phải do đàn ông gây ra, họ vẫn sợ một cô nàng tìm đến trút bầu tâm sự. Những năm tháng họ sẵn sàng để đồng cảm với những tâm tư uẩn ức, tò mò khám phá thế giới tâm tư nữ giới đã qua rất lâu rồi. Giờ họ đã biết trước mọi kịch bản đều dẫn tới nước mắt, mọi nỗi khổ của phái nữ và họ chỉ đứng bên mà thôi. Và nếu đàn ông tỏ ra thiện ý, thông cảm, bảo đảm cô gái đó sẽ tái diễn màn kịch nước mắt bất cứ lúc nào.
Sợ sự quyến rũ của phụ nữ: Vì sự gợi cảm, quyến rũ của phụ nữ hướng đàn ông sau ba mươi đi sang 1 cung đường khác mà họ chẳng thể nào kiểm soát nổi. Đàn ông trên 30 đủ từng trải để biết được giá trị của một phụ nữ, cũng như sự quyến rũ nhiều mặt của một cô gái. Khi còn đôi mươi nghĩ thiếu nữ mỏng manh xinh xắn là đẹp, trên 30 thấy phụ nữ một con thật gợi cảm và hấp dẫn đầy nhựa sống. Cách nhìn thay đổi là dấu hiệu của người đàn ông trưởng thành, suy nghĩ trở nên chín chắn.
Vậy,Đàn ông 30 tuổi yêu như thế nào? họ cần gì ở tình yêu?

Nếu bạn đã từng hẹn hò với một người đàn ông lớn tuổi – 30 đến 35 tuổi – bạn sẽ có trải nghiệm một người đàn ông lớn hơn bạn 10 tuổi gần gũi hơn nhiều so với ai đó tầm tuổi bạn.

Anh ta không thông minh; anh ta khôn ngoan. Anh ta không vui nhộn; anh ta dí dỏm. Anh ta không nóng bỏng thu hút; anh ta biết hấp dẫn người khác.

Đàn ông 30 tuổi có nhiều mối quan hệ để thành công

Họ là những người yêu vị tha.

Những người đàn ông biết làm thế nào để làm hài lòng một người phụ nữ và họ không ngần ngại thể hiện kỹ năng của họ. Quan hệ tình dục không chỉ là một giải pháp cho ham muốn xác thịt và sự hài lòng ích kỷ.

Quạn hệ là một cách để liên kết thông qua niềm vui chung. Nếu bạn đã có một người đàn ông lớn tuổi, bạn biết: Một ngón tay cái cũng được có thể làm điều kỳ diệu, và luôn luôn, luôn luôn, phụ nữ luôn được ưu tiên.

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2018

8 HIỆN TƯỢNG GIẢI MÃ GIÀU - NGHÈO (ÁP DỤNG VÀO VIỆC TÌM INSIGHT KHÁCH HÀNG)

Có những hiện tượng hàng ngày vẫn xảy ra với chúng ta thường xuyên nhưng ý nghĩa thi không hề nhỏ bé chút nào lý giải tại sao có người nhiều tiền người rất ít tiền


<3 Hiện tượng ngồi máy bay

Quan sát những du khách khoảng 30-40 tuổi bạn sẽ thấy, những du khách ở khoang hạng nhất luôn luôn đọc sách, khoang thương gia đa số là xem tạp chí hoặc dùng laptop làm việc, khoang phổ thông chủ yếu là đọc báo, xem phim, chơi điện tử hoặc nói chuyện.
Tại sân bay, người trong các phòng chờ vip đa số sẽ đọc sách, nhưng trong các phòng chờ phổ thông đều dùng điện thoại.
Chính thói quen làm nên vị trí của mỗi người chúng ta!

<3 Hiện tượng bao tỏi

Một thương nhân đem hai bao tỏi đến một nơi mà người dân chưa từng nhìn thấy tỏi, họ vô cùng thích thú. Thế là người thương nhân kiếm được hai túi vàng.
Một thương nhân khác nghe nói vậy liền đem hai bao hành tây đến đó, người dân ở đó nhìn thấy hành tây càng thích thú hơn. Họ nghĩ dùng vàng không thể biểu đạt hết được tình cảm của họ dành cho thương nhân, thế là họ đem hai bao tỏi quý giá tặng cho thương nhân đó.
Tuy chỉ là câu chuyện phiếm nhưng thực ra trong cuộc sống cũng như vậy. Người biết nắm bắt trước cơ hội sẽ nắm vàng, người bước theo có thể sẽ nhận tỏi! Phần thưởng thuộc về người biết: Đi trước một bước!

<3 Hiện tượng trộm rượu

Có người mua được một thùng rượu ngon để trong sân. Đến ngày hôm sau rượu chỉ còn 4/5, anh ta liền dán lên thùng rượu bốn chữ: Không được trộm rượu. Ngày hôm sau, rượu lại vơi đi 2/5, anh ta lại dán chữ: Trộm rượu phạt nặng. Đến ngày thứ 3, rượu vẫn bị trộm. Thế là anh ta dán ba chữ: Thùng nước tiểu, xem ai còn dám uống nữa không. Ngày thứ 4, anh ta nhìn thùng rượu mếu máo. Thùng đầy rồi. Nhưng đầy nước tiểu.

... Câu chuyện vẫn chưa hết. Đến ngày thứ 5, anh ta lại dán bốn chữ “không được trộm rượu” lên thùng. Ngày hôm đó, rất nhiều người cùng khóc!
Nguyên tắc tâm lý là, càng cấm người ta càng làm, vì bản chất chúng ta là tò mò. Về mặt luật hấp dẫn, thì luật không phân biệt cấm hay không cấm, chỉ cần có từ khóa "trộm rượu" thì rượu chắc chắn sẽ bị trộm!

<3 4. Hiện tượng phân khúc thị trường

Đối với người giàu có, họ sợ sản phẩm không an toàn, sợ không có địa vị, sợ mất thể diện, sợ không tốt bằng người khác.

Đối với người nghèo, họ muốn giá rẻ,muốn quà tặng, muốn giảm giá, muốn tính toán với người khác,muốn tiết kiệm càng nhiều càng tốt.

Sự khác biệt trong suy nghĩ của hai nhóm người khác nhau trong marketing gọi là "Phân khúc thị trường".

Nếu bán cho người giàu, đừng lạm dụng chuyện giảm giá, nếu bán cho người nghèo, đừng quên quà tặng. Việc bạn bán hàng cho phân khúc nào thì phải áp dụng chiến lược đó!

<3 5. Hiện tượng 500 USD.

Một ông chủ đến ngân hàng trên phố Wall vay 500 USD, vay trong hai tuần. Ngân hàng cho vay nhất định phải có thế chấp, ông ta dùng chiếc xe Rolls-Royce đỗ trước cửa làm vật thế chấp.

Nhân viên ngân hàng đưa xe của ông ta vào kho xe và đưa cho ông ta vay đồng tệ. Hai tuần sau, ông ta đến ngân hàng trả tiền, tiền lãi chỉ có 15 USD.

Nhân viên ngân hàng phát hiện trong tài khoản của ông ta có mấy trăm vạn, liền hỏi tại sao ông ta lại muốn vay tiền. Ông ta nói: “Phí gửi xe hai tuần 15 USD, ở phố Wall này không tìm đâu ra được".
Con vật hơn nhau ở sức mạnh cơ bắp, con người hơn nhau là ở cái đầu.

<3 Hiện tượng Bowling

Bowling có 10 chai, nếu như bạn ném đổ 9 chai, bạn sẽ đạt được 90 điểm; Nếu như mỗi lần bạn ném đổ cả 10 chai, kết quả bạn sẽ được 240 điểm.
80% phần thưởng trong cuộc sống này dành cho 20% những người xuất sắc nhất.
Từ tốt đến vĩ đại là một khoảng cách dài, nếu được hãy trở nên vĩ đại.

<3 Hiện tượng uống trà.

Trương Tam luôn thích uống loại trà 20 tệ. Mỗi lần Trương Tam mua trà ở tiệm mới mở, ông chủ đều tặng anh nửa lạng trà ngon.

Trương Tam dùng trà ngon để tiếp khách. Một hôm rảnh rỗi ngồi pha trà liền thử một ngụm trà ngon. Uống xong cốc trà ngon miễn phí, Trương Tam liền không muốn loại 20 tệ nữa.

Đặc biệt là, cho dù anh ta mua trà đắt như thế nào, ông chủ đều tặng nửa lạng trà ngon hơn. Trong vòng nửa năm, tiền Trương Tam mua trà gấp 10 lần trước đây.

Khi bạn bán trà, nhớ tặng thêm trà, nhưng phải ngon hơn!


<3 Hiện tượng thương hiệu



Giá gốc của Hermes chỉ có 400-600 tệ, bán thành 6 vạn. Các ông chủ vẫn đổ xô vào mua hàng. Thương hiệu là cái gì? Thêm một số 0 vào giá gốc chính là thương hiệu. Thêm hai số 0 vào giá gốc được gọi là hàng xa xỉ. Muốn thêm bao nhiêu số 0 vào giá gốc thì thêm đó gọi là di sản.



_ Sưu tầm _

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

Hai chữ TIÊU KIẾM và cuộc đời


TIÊU KIẾM là ? 

Tiêu là tiêu Tiền. 

Kiếm là kiếm tiền

Nhiều người thắc mắc Quế đang làm gì?

 
Khi thấy làm truyền thông bên này,lúc thì chứng khoán, lúc thì làm bảo hộ lao động, lúc thì làm seo, makerting online, lúc thì đi shiper chính hiệu, thậm chí có lúc ngồi chơi lần sân sang cả bất động sản và oto bán hàng cho vui !!!

Thật ra nghề chính của mình là viết chữ. Quanh đi quẩn lại có hai chữ Tiêu Kiếm mà thôi. 
 

Cuộc đời cứ thế, khi tiêu lúc kiếm. Nhiều lúc tiêu như phá, kiếm không ra. Nhưng cũng có nhiều lúc tiêu ít kiếm nhiều. Về cơ bản thì cuộc sống là ổn. Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, đủ nuôi thân và chăm mẹ, không phải nhờ cậy ai, không phải ăn bám ai, cũng không phải phụ thuộc ai cả. 
 
Còn làm gì? 
 
Thôi thì cũng mật bí là giờ Quế làm maketing online, seo cho các webite, đại loại là tìm khách hàng cho các ông chủ thuê mình, công việc tùy thuộc vào ông chủ, dễ tính thì có tiền, khó tính lại ăn chửi, tai bay vạ gió

Đấy giờ đang Kiếm đã rồi tiêu sau vậy !!! Tạm gọi là Kiếm Tiêu vậy



Anh chị em nào cần tư vấn seo website, làm makerting tổng thể thì ới mình nhé !!! 0941.699.663 nhé



Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

TA NHÂN HẬU VỚI ĐỜI NHƯNG ĐỜI…LẠI CHẲNG NHÂN TỪ VỚI TA

Đời người suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh 3 vấn đề lớn: Gia đình, tình yêu, tiền bạc. Ít ra với tôi ở thời điểm này là vậy! Sự nghiệp suy cho cùng cũng vì tiền bạc mà thôi. Đây là 1 cái nhìn hết sức bi quan nhưng đôi khi hãy cứ bi quan vì chẳng ai bắt bạn phải mãi cười.

Tiền bạc



Tiền không phải thứ có thể mua được tất cả nhưng nó có một sức mạnh khủng khiếp. Tiền là công cụ rất tốt để cuộc sống trở lên tốt đẹp hơn, những thứ đã đẹp còn đẹp hơn bội phần. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta làm mọi thứ vì tiền, từ lao công, tri thức, công chức đến buôn lậu, thậm chí là mại dâm,…Tất cả chẳng phải vì tiền hay sao?

Từ bao giờ người ta đã nhìn vào túi tiền để đánh giá 1 con người, để quyết định sự kính trọng thông qua túi tiền? Từ bao giờ người ta đã dùng tiền để đổi trắng thay đen, mua danh vọng, mua sự nổi tiếng?

Có những gia đình tan vỡ chỉ vì tiền, có những tình yêu toan tính chỉ vì tiền, có những tính mạng mất đi chỉ vì tiền – vì nghèo quá. Đôi khi bạn muốn giúp đỡ người khác cũng chẳng có khả năng, vì bất lực, vì tiền. Tiền là ĐỜI!


Tình yêu:



Sống trên đời ai chẳng muốn yêu và được yêu. Tình yêu có thể khiến ta yêu đời hơn, thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, có thể hi sinh tất cả, vất bỏ tất cả – đôi khi là cả tính mạng cho người mình yêu. Tình yêu có thể khiến bạn tốt hơn, nghị lực hơn, tình yêu giúp bạn có động lực để làm ra TIỀN….Tình yêu thật là màu nhiệm.

Cuộc sống thay đổi, cái giá trị cốt lõi của tình yêu cũng thay đổi. Tiếng yêu thốt ra cũng đơn giản quá. Nay thấy cô này xinh gái, anh này đẹp trai thì yêu, nay thấy ông này giàu có thì yêu, yêu vì cặp mông, yêu vì bầu ngực… mà chẳng phải yêu vì tâm hồn, vì chung nhịp đập…Người ta tìm đến tình yêu là để thỏa mãn nhiều hơn là tìm sự bình yên trong cuộc sống.

Có một câu nói lưu truyền mà tôi cực kì ghét: YÊU 50 CHỌN 10 LẤY 1 – mục đích để tìm người phù hợp nhất cho mình. Từ bao giờ tình yêu lại trở lên toan tính như vậy, thế nào mới là lựa chọn tốt nhất? Khi yêu ai cũng phải nhấc lên bàn cân mà đong đếm xem có đẹp trai, xinh gái không? Có tiền không? Có abc, xyz đủ thứ không? Trong 2 người này, người nào tốt hơn, thậm chí có người yêu rồi vẫn đi thả thính, thả bả, kết giao để nhỡ đâu có người hợp với mình hơn? Lạnh như TIỀN và ĐẮNG NHƯ TÌNH. Rồi đến 1 lúc nào đó bạn sẽ chẳng biết tin ai nữa, chẳng biết yêu ai nữa.

Gia đình:



Gia đình là nguồn cội, là cái nôi của mỗi con người, là nơi bình yên nhất, an toàn nhất để tìm về. Cũng là một xã hội thu nhỏ phức tạp nhất, được cấu thành bởi những “mảnh đời” khác nhau. Ta gọi gia đình là ĐỜI. Mà đã là ĐỜI thì có bao giờ thôi phức tạp. Để cái xã hội nhỏ đó được bền vững, những ĐỜI trong đó phải cố gắng rất nhiều, học cách và duy trì tình yêu thương, cảm thông, sẻ chia và không ngừng thay đổi. Tất cả đều phải có 1 mục tiêu chung, nếu không tổng thể sẽ rệu rã sụp đổ.

Khi thất nghiệp, phá sản, khi thất tình…chỉ còn 1 nơi duy nhất mà ai cũng muốn chạy ngay về: GIA ĐÌNH. Gia đình thì không phản bội ta, không bao giờ chê ta, sẵn sàng nuôi ta, cho ta an toàn, cho ta sự tin tưởng… Mỗi người chỉ có 1 gia đình duy nhất, thế nhưng ĐỜI cũng cướp đi đi mất.

Gia đình tan vỡ bởi TÌNH ĐỜI, TIỀN ĐỜI. Có đôi khi ĐỜI cướp đi tiền, hoặc cướp đi tình, đôi khi là gia đình, đen đủi hơn nữa là tất cả.

Cuộc đời thiếu gì cũng có thể giải quyết, nhưng thiếu gia đình thì khốn nạn lắm. Trong khi những gia đình khác quan tâm nhau, yêu thương nhau thì gia đình mình lục đục, những ĐỜI trong đó chỉ muốn phá vỡ tan để thoát ra. Trên đời này nơi đáng tin duy nhất là Gia Đình, mất đi rồi biết đi đâu về đâu, lúc sa cơ, lúc thất tình, lúc phá sản chạy về đâu mà khóc?

GIA ĐÌNH chính là ĐỜI!

Tuy nhiên thay vì oán trách ĐỜI, hãy biết nhìn ĐỜI cả bằng con mắt khác nữa. Biết đâu sau này, ĐỜI sẽ trả lại cho ta tất cả ^^


Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

Giải mã hiện tượng bí ẩn "hồn lìa khỏi xác"

Suckhoedoisong.vn-Các nhà khoa học tại Đại học Southampton (Anh) tuyên bố đã khám phá ra bí ẩn của hiện tượng “hồn lìa khỏi xác”
các nhà khoa học tại Đại học Southampton (Anh) tuyên bố đã khám phá ra bí ẩn của hiện tượng “hồn lìa khỏi xác” sau khi tiến hành cuộc nghiên cứu y học lớn nhất từ trước tới nay trên những người hút chết.


Hiện tượng con người vẫn có những trải nghiệm đầy ý thức về mọi vật xung quanh sau khi tim ngừng đập, não ngừng hoạt động hoàn toàn luôn là một vấn đề đau đầu với các nhà khoa học và gây ra không ít tranh cãi.
Để giải quyết câu hỏi này, các nhà khoa học Đại học Southampton đã dành ra 4 năm trời để nghiên cứu hơn 2000 người trải qua giai đoạn tim ngừng đập hoàn toàn tại 15 bệnh viện ở Anh, Mỹ và Úc.
Họ phát hiện ra rằng gần 40% số người sống sót sau khi tim ngừng đập mô tả về một dang “ý thức” vẫn tồn tại trong thời gian họ chết lâm sàng, trước khi tim họ hoạt động trở lại.

Một bệnh nhân đã kể lại rằng ông đã “thoát xác” hoàn toàn và đứng trong góc phòng theo dõi toàn bộ quá trình các bác sĩ hồi sức cấp cứu cho chính ông trên giường bệnh.
Mặc dù tim ngừng đập và đã “chết” trong suốt 3 phút, tuy nhiên người đàn ông 57 tuổi đến từ Southampton này vẫn nhớ như in hành động của các y bác sĩ và mô tả lại rõ ràng âm thanh của máy móc trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ Sam Parnia thuộc Đại học bang New York (Mỹ), người đứng đầu nhóm nghiên cứu, giải thích: “Chúng ta đều biết rằng não không thể hoạt động sau khi tim ngừng đập. Nhưng trong trường hợp này, ý thức con người dường như vẫn tiếp tục tồn tại tới 3 phút sau khi tim ngừng hoạt động, mặc dù bộ não thường ‘tắt’ sau tim chừng 20-30 giây”.
Ông Parnia giải thích tiếp: “Người đàn ông này mô tả lại được mọi thứ diễn ra trong phòng, nhưng quan trọng nhất là 2 tiếng bíp từ một chiếc máy vốn chỉ phát ra âm thanh 3 phút một lần”.

“Như vậy, chúng tôi có thể tính được thời gian tồn tại của ý thức con người sau khi chết. Những gì mà người đàn ông này kể lại rất đáng tin cậy, và chúng đều diễn ra đúng như trong thực tế”, bác sĩ Parnia nói.
Trong số 2.060 ca tim ngừng đập mà họ nghiên cứu, có 330 người sống lại, và 140 người trong số đó cho biết họ cảm nhận thấy ý thức mình vẫn hoạt động trong khi được cấp cứu.
1/5 số bệnh nhân này nói rằng họ cảm nhận được sự thanh bình khác thường sau khi “chết”, trong khi gần 1/3 số người sống lại cho hay thời gian xung quanh như chậm đi hoặc nhanh lên.

ột số người nhìn thấy luồng ánh sáng rực rỡ như một ánh chớp màu vàng hoặc mặt trời tỏa sáng.
Số khác thì có cảm giác sợ hãi hoặc đang chới với dưới nước sâu. Ngoài ra, 13% số người sống sót cảm nhận rõ hiện tượng “hồn lìa khỏi xác”, và cũng chừng ấy người nói rằng các giác quan của họ được tăng cường đáng kể.
Bác sĩ Parnia tin rằng có rất nhiều người đã trải qua cảm giác tương tự khi họ cận kề với cái chết, nhưng những loại thuốc gây mê hay thuốc giảm đau sử dụng trong quá trình cấp cứu đã khiến họ không thể nhớ được trải nghiệm đó.
Bác sĩ này nói: “Chúng tôi ước tính có hàng triệu người đã có những trải nghiệm sinh động về cái chết, nhưng bằng chứng khoa học thu được vẫn còn khá ít ỏi. Nhiều người nói rằng đó chỉ là ảo giác, ảo ảnh, tuy nhiên trong thực tế chúng lại rất khớp với những sự kiện đã diễn ra”.
Nhóm nghiên cứu này dự định sẽ tiếp tục mở rộng công trình của mình tới nhiều đối tượng hơn nữa để có được câu trả lời rõ ràng hơn về hiện tượng “hồn lìa khỏi xác”.